LUI VỀ HẬU PHƯƠNG LÀ MỘT LỰA CHỌN ĐÁNG TRÂN TRỌNG CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ
Không phải người phụ nữ nào cũng chọn đi thật xa, cũng không phải ai cũng khát khao danh vọng, chức vị, những con đường sự nghiệp rực rỡ hay những buổi họp kéo dài trong ánh đèn phòng họp. Có những người phụ nữ chọn lùi lại, chọn ở nhà với con, chọn dành thời gian vun vén tổ ấm, chọn làm điểm tựa êm đềm cho người thân. Và điều ấy, nếu xuất phát từ sự tự nguyện, thì đó là một quyết định đầy mạnh mẽ, chứ không phải sự ràng buộc yếu mềm.
Xã hội hiện đại vẫn luôn thúc giục phụ nữ phải “bước ra ngoài”, phải “làm được nhiều hơn”, phải “chứng minh bản lĩnh”. Nhưng sự lựa chọn lui về cũng xứng đáng được nhìn nhận với sự tôn trọng như bất kỳ hành trình tiến lên nào khác. Vì không ai có thể thay phụ nữ quyết định đâu là điều khiến họ thấy đủ đầy, thấy đúng với mình, thấy yên tâm khi đặt đầu xuống gối vào cuối ngày. Khi một người phụ nữ chủ động chọn gia đình làm trung tâm cuộc sống, không vì ai ép buộc, không vì thiếu lựa chọn, mà chỉ vì lòng mình thật sự muốn thế – thì điều đó đáng được gọi là một hành động tự do, không phải sự hy sinh mặc định.
Làm hậu phương chưa bao giờ là điều dễ dàng. Đó là những ngày dài không tên, là sự lặp lại, là sự kiên nhẫn, là sự chăm sóc không có điểm dừng. Đó là khi mọi thành quả không nằm trên báo cáo hay hợp đồng, mà nằm ở ánh mắt của một đứa trẻ, bữa ăn đầy đủ khi chồng trở về, là ngôi nhà luôn có hơi ấm và một người lặng lẽ đứng sau, giữ nhịp mọi thứ bình yên. Nếu ai đó chưa từng bước vào thế giới của những người phụ nữ ở hậu phương, họ sẽ khó mà hiểu được giá trị thầm lặng nhưng vô cùng bền bỉ của lựa chọn đó.
Điều đáng buồn là có lúc chính phụ nữ tự đánh giá thấp vai trò của mình. Tự hỏi liệu mình có đang bỏ lỡ điều gì không. Tự so sánh mình với bạn bè cùng trang lứa, với những người phụ nữ khác đang có những điều mà mình chưa kịp chạm đến. Nhưng sự thành công không chỉ có một hình hài. Và sự hạnh phúc cũng không có một công thức chung. Không nhất thiết phải đi thật nhanh, thật xa thì mới được công nhận là đang sống một cuộc đời có giá trị.
Phụ nữ có quyền chọn lui về hậu phương, cũng như có quyền bước ra "chiến đấu" với cuộc sống bên ngoài. Có quyền theo đuổi công việc, cũng như có quyền làm nội trợ. Có quyền mưu cầu thành công ngoài xã hội, cũng như có quyền tìm thấy ý nghĩa trọn vẹn trong chính mái nhà của mình. Điều quan trọng không nằm ở lựa chọn bạn đưa ra, mà là ở việc bạn có đang sống đúng với lòng mình hay không.
Và nếu một người phụ nữ chọn đứng ở phía sau – không phải vì bị buộc phải thế, mà vì chính họ thấy đó là nơi mình thuộc về – thì xin đừng gọi đó là lùi bước. Đó là một dạng tự do thầm lặng. Đó là một bản lĩnh dịu dàng. Và đó là một tình yêu đủ sâu để khiến người ta không cần phải bước ra thế giới ồn ào mới chứng tỏ được giá trị của mình.
Duong Thu Huong.